Cuộc hội ngộ tiếp cận khu phong tỏa Paris của một cô gái trẻ Việt Nam

Home / Tổ ấm / Cuộc hội ngộ tiếp cận khu phong tỏa Paris của một cô gái trẻ Việt Nam

Pan Zhao và người anh sinh đôi của mình là Tú Linh (Tú Linh) sau đó tách khỏi Việt Nam và Pháp. Lúc này, hai chị em được khoảng 6 tháng tuổi. Ảnh: Gia đình cung cấp.

Người gửi là Nguyễn Giang, sinh viên năm nhất chuyên ngành quản lý nhà hàng khách sạn tại Paris. Ba ngày trước, Giang biết Tana thực chất là một cô gái Việt Nam, được một cặp vợ chồng người Pháp nhận nuôi cách đây 24 năm. Mong ước lớn nhất của Tana là được đoàn tụ với mẹ ruột và gia đình tại Việt Nam. Giang nhận được sự giúp đỡ từ việc đăng tải thông tin trên các trang mạng xã hội có đông thành viên tại Việt Nam, mong sớm thấy kết quả. Thông tin mà Tana cung cấp cho Jiang rất chính xác, bao gồm ảnh, tên và địa chỉ trước đây của mẹ cô là người Việt Nam, Nguyễn Hoa Đào-nên chỉ 15 phút sau, một phụ nữ Việt Nam đã liên hệ trực tiếp với cô. Liên hệ với Giang.

“Tôi không thể tin vào mắt mình. Một ngày trước đó tôi đã bị trầm cảm, nhưng tôi đã thức dậy và nhận được một số tin vui”, Tana-Julie Bichon chia sẻ. Tên, tên tiếng Việt của anh là Nguyễn Văn Chênh của VnExpress. Cô lập tức gọi điện cảnh báo cho bố mẹ nuôi. Cặp đôi người Pháp không thể tin rằng họ có thể tìm thấy mẹ ruột của Tana nhanh chóng như vậy.

Thảo đã làm việc với Giang để kết nối với gia đình anh ấy ở Việt Nam. Hai bên đã trao đổi thông tin, tài liệu để xác minh tìm đúng người. “Nhìn thấy em gái song sinh giống mình trong gương, thật ra chẳng cần giấy tờ gì”, Phương Thảo chia sẻ khi thấy hồi nhỏ và khoe ảnh em gái Nguyễn Tú Linh.

Cuộc họp video vào tối ngày 29 tháng 10 thực sự là một trò chơi bốn tuần trước khi lệnh giới nghiêm và khóa cửa ở Paris được áp dụng, với mục đích ngăn chặn dịch Covid-19 bùng phát trở lại. Dù nhiều việc nhưng Ruan Jiang luôn ưu tiên cho việc phiên dịch cho cuộc gặp gỡ đặc biệt này. Họ gặp nhau lúc 5 giờ chiều. Sau khi làm việc tại ga Saint Lazare. Đây cũng là nơi họ gặp nhau cách đây 3 ngày và đã dịch tài liệu và quyết định đăng nó lên mạng xã hội.

Buổi tối ở Việt Nam lúc 11 giờ. Em gái Nguyễn Tú Linh lặn lội từ huyện Thanh Trì về quận Ba Đình để đoàn tụ với mẹ và gia đình mẹ. Phương Thảo trở nên hồi hộp, cả chục người ngồi trên màn hình nhìn chằm chằm ra biển, chờ cuộc gọi từ bên kia đại dương – mẹ cô đã chờ hơn 20 năm trước khi bấm nút gọi về Việt Nam. Cô biết mình sẽ rất háo hức, thời gian trò chuyện với gia đình chỉ khoảng 40 phút. Trong 10 phút đầu tiên, họ chào nhau và khóc.

Phương Thảo có mặt trong buổi họp báo, bên kia là chị gái và mẹ của Tú Linh. Ảnh: Gia đình cung cấp.

“Sau đó, tôi hỏi những câu hỏi khiến tôi trăn trở hơn 20 năm, và cuối cùng tôi đã nhận được câu trả lời, đặc biệt là mối quan hệ của tôi với cha ruột của mình. Câu chuyện đơn giản hơn dẫn đến việc tôi nhận con nuôi”, Phương Thảo .—— 24 năm Trước đây, chị Nguyễn Hoa Đào ở quận Ba Đình sinh đôi, một nách hai con, bố mẹ già yếu, nguồn thu nhập duy nhất của họ là một hồ chứa nước nhỏ gần đó. Trong công viên, phụ nữ trẻ không được nuôi con. Cặp song sinh Phương Thảo và Tú Linh cầm cam không rời. Người mẹ có một đứa con. “Hãy tập thói quen cho các con lên chiếu và chơi với nhau để mẹ đem bán.

Năm đó, vợ chồng Bichon (chủ một công ty ở Tours ở miền Trung nước Pháp) sang Việt Nam đón con. Con ơi, đồ ăn là người biết hoàn cảnh của chị Đào, lúc đó là Cely Battier còn độc thân nên đã gợi ý cho một người, người nhận nuôi rất giàu có thể đưa cho chị Đào để đứa trẻ được sống tốt. — Vợ chồng anh Bichon không muốn chia lìa cặp song sinh nên đã xin nhận nuôi hai bé, người mẹ trẻ cho biết: “Với sự ra đi của hai đứa trẻ, tôi không thể sống sót. “Cuối cùng, vợ chồng Phương Thảo đã nhận nuôi vì đây là lần đầu tiên cô ấy gặp một cô gái có nụ cười trên môi.

Thảo theo bố mẹ nuôi sang Pháp, nơi nổi tiếng với lâu đài cổ kính bên sông Loire. Mẹ nuôi bỏ thư ký điều hành và ở nhà nuôi con, cuộc sống thời thơ ấu của Pan Shao rất êm đềm và hạnh phúc.

Hai năm đầu, hai gia đình thường xuyên gặp mặt. Một bức thư viết: “Bichon và Madam Bichon thân mến! Đã lâu không có thư của ông bà nội, bé Phương Thảo. Bạn không biết bạn và con bạn có khỏe không? Cuối thư, cô tâm sự: “Em rất mong một ngày nào đó chị Bichon và chị Bichon sẽ có thêm thời gian để Phương Thảo về Việt Nam. Ở đây em thấy rất buồn vì phải xa chị”. Tuy nhiên, hai bên sau đó đã mất liên lạc. Trong bức thư cuối cùng mà chị Đào nhận được, cặp vợ chồng người Pháp viết rằng một ngày nào đó, khi trưởng thành, họ sẽ thấy mình cô đơn. —— Bức thư cũ của Dao gửi cho gia đình nhận nuôi. Ảnh: Gia đình cung cấp.

Từ nhỏ, Phương Thảo đã được anh chu cấpBà Bichon kể cô ấy đã được nhận nuôi như thế nào. Họ cũng kể cho anh nghe mọi thứ về Việt Nam và quê hương của nó. Khi đứa trẻ 18 tuổi, họ đưa cho Thảo tất cả giấy tờ nhận con nuôi, ảnh của mẹ và dì. Ông Shao ấn tượng nhất với anh ta. Cô cố gắng dịch bức thư và đọc đi đọc lại nhiều lần.

– “Một ngày sau, tôi biết được từ lá thư rằng cô ấy hy vọng sẽ gặp tôi vào một ngày nào đó. Ngay cả trong sâu thẳm, tôi đã quyết định tìm cô ấy. Trong nhiều năm, tôi đã lo lắng rằng mẹ tôi sẽ thay đổi mong muốn của mình. “Không muốn gặp lại tôi.”

Khoảng một tháng trước, cô Shao và những người bạn của cô chia sẻ mong muốn tìm thấy cô ấy, và do đó đã tạo nên một mối quan hệ không thể hòa tan với Ruan Jiang. Với thông tin nhà rõ ràng, Thảo nghĩ mình sẽ tìm được mẹ nhưng cô gái lo lắng khiến cuộc sống của mẹ bị đảo lộn, có thể mẹ không muốn gặp hoặc từ chối vì lý do khác. Toàn quốc mới chỉ là bước khởi đầu, sau đó Phương Thảo và Tú Linh ngày nào cũng nhắn tin cho nhau, người nào không hiểu tiếng Việt thì người kia không hiểu tiếng Pháp, tiếng Anh.

Thảo và mẹ bảo Linh nhiều hơn một phần là do “ma lực giữa các viên ngọc”. Qua những lời này, chị được biết chị gái đã “cưới” quảng cáo hai con trai. Tú Linh hỏi cô về bạn trai và cuộc sống của anh ấy ở đó. Khi tất cả quay lại để nói về những điều cá nhân, chẳng hạn như quan điểm về cội nguồn của họ, những điều về sự ra đi của bố, những điều cả hai đều bỏ lỡ. Cô nói thẳng: “Tôi đã khóc rất nhiều, và cô ấy cũng …” Về phần Tulin, cô ấy nói rằng hai chúng tôi đã đến chùa nhiều năm và không muốn nhìn thấy người đó. Kết hợp với bạn. Vốn dĩ cô nghĩ rằng chị gái sẽ không bao giờ tìm thấy mình nên đã cố gắng làm việc và tiết kiệm một số tiền, dự định vài năm tới sẽ tìm cô ở Pháp. “Bố mẹ nuôi của con thật tuyệt. Mẹ con sẽ chăm sóc ông bà ân cần.” Buổi tối, hầu hết các câu hỏi đã được giải đáp. Những ngày vừa qua, Phương Thảo thấy mình rất may mắn. Cô cho biết hiện tại rất vui khi được “kết thúc” chương này của cuộc đời mình để có thể tiếp tục thực hiện những dự án cá nhân khác. Kế hoạch đầu tiên là đi thăm nơi chôn rau cắt rốn.

Leave a Reply

Your email address will not be published.