Cuộc gặp gỡ 5 phút với một võ sư đã thay đổi cuộc đời của cậu bé bại liệt

Home / Tổ ấm / Cuộc gặp gỡ 5 phút với một võ sư đã thay đổi cuộc đời của cậu bé bại liệt

Các lớp võ Aikido miễn phí dành cho người khuyết tật nằm trên tầng 3 của Children’s Home ở quận Fuhuan. Em Hoàng Tiến (9 tuổi) vào lớp dưới sự dẫn dắt của mẹ, bò chậm rãi rồi vịn lan can cầu thang bước vào lớp. Mỹ Tuyền bế con tôi, thấy con loạng choạng mấy lần cũng đỡ ngã, nhưng mẹ không động vào, một mình đi tiếp.

“Cô ấy đã đi bộ hơn hai tháng” Chỉ có một nơi. Dù bạn đi đâu cũng phải có người đeo, mặc rồi mới mặc. “Bà mẹ 28 tuổi (Q.Tân Phú, TP.HCM) kể. Một chặng đường khó khăn của cả gia đình. Cháu Tiên sinh năm 2009. Bé là một bé trai tròn trịa và không kén chọn. Tuy nhiên, cháu được 18 tháng. Khi lớn lên, cháu không biết bò, ngồi, đứng, ngồi như một đứa trẻ bình thường, đưa con đi thi thì Thiên bị bại não kèm theo phiếu báo điểm, tay chân yếu ớt, vợ chồng chị Tươi bàng hoàng “. Chồng nhập viện. Về nhà, vợ tôi chở con về, tôi vừa lái xe vừa rơi nước mắt vì thương ”, chồng Huang Dongdong kể lại. Để làm rõ hơn với bà Thun, sau ngày 2/11, ông Tian rủ đi ăn nhà hàng gà rán và Mì và được mẹ đồng ý chụp ảnh chung Ảnh: NVCC .

Để tập trung chữa bệnh cho con riêng, chị Tuyền xin nghỉ dạy năm thứ 2. Anh Đông làm nghề làm kem thuê với thu nhập Chẳng đáng bao nhiêu nhưng họ vẫn bán hết hàng, cùng con đi gõ cửa khắp nơi, từ bệnh viện đến các phương pháp dân gian, vật lý trị liệu, bấm huyệt, ghi danh cho trẻ vào các khóa học đặc biệt dành cho người khuyết tật … tất cả đều không hợp lệ. Tiến 7 tuổi, cứ như một đứa trẻ sơ sinh, nằm một chỗ, nhút nhát, sợ sệt, khóc thét khi gặp người lạ .—— Nhưng hóa ra Tiến bị bệnh, phải nằm viện điều trị một thời gian. Thời gian. Tháng. Anh Đông nhiều lần phải đưa chứng minh thư của hai vợ chồng, mỗi lần nửa triệu để lo cho con.

Đầu năm 2016, chị Tuyền đưa các con đi xa nhà cho đỡ lo. Gánh nặng. Nỗi buồn lên lớp dễ dàng hơn, tôi thích nghi tốt. Hôm đó, võ sư Lê Hoàng Mai đứng lớp dạy võ tại đây, thấy mẹ buồn bã bế con xuống cầu thang, anh đến hỏi tình hình của Tian En và quyết định nhận lời. Cô ấy được giáo dục miễn phí .- “Em trai tôi cũng bị khuyết tật như bạn. Mẹ tôi chăm sóc cô ấy rất vất vả. Thạc sĩ Mai cho biết, nhìn thấy chị Tuấn bế con, tôi nhớ đến hình ảnh của chị, vất vả và buồn lắm. Cô quyết định mở lớp dạy võ miễn phí. Kể từ đó, người tàn tật bắt đầu tập thể dục. Anh Tian học cách bò bốn lần một tuần, tập với gậy và dây, rèn luyện cơ tay và chân, giữ bình tĩnh và cảm thấy bình tĩnh. Anh cũng được xoa bóp, bấm huyệt và trị liệu thần kinh cột sống.

Mấy tháng đầu tập với võ sư, Tiên chủ yếu tập bò. Ảnh: Phan Thân.

Đoạn đường từ nhà đến lớp 10 cây số, nhưng do cháu Tiên không ổn định nên phải cõng cháu sau xe đưa cháu đến lớp. “Tuần đầu tiên, tôi khóc, tôi bắt mẹ đưa về nhà. Sang tuần thứ hai, tôi ngồi chơi và quan sát các bạn đồng tu. Phải mất cả tháng, cô giáo mới hướng dẫn cách vận động và tập bò, Nhưng khi cử động được một chút, cô ấy ngã xuống, cúi gằm mặt. “Một tháng sau, anh Điền đứng dậy. Ban đầu, Tiến chỉ bò trong nhà, sau đó đi vòng hai lần, leo ba vòng, 2 tiếng đồng hồ mới leo được. Thạc sĩ Mai giải thích cho các học viên học bò rằng bò sẽ giúp con người giải phóng năng lượng, vận động toàn bộ cơ thể và tiết kiệm mồ hôi, đặc biệt là đối với những đứa trẻ khuyết tật như Tian En. Ông Mai nói: “Các học viên cùng học với tôi, học viên nào cũng phải bò.” Hai năm sau, Tian Renren mới có thể đứng dậy giúp đỡ anh. “Lần đầu tiên tôi tự đứng dậy cách đây khoảng hai tháng. Hôm đó, tôi đang bò, tụt quần phải đứng dậy. Thầy trò mừng hết cỡ”, cô Thun xúc động. Sau hơn hai tháng, anh Tian một mình đứng dậy, làm công việc vệ sinh cá nhân và thay quần áo. Cô Mai (phía sau) rất vui khi thấy học trò của mình tiến bộ từng ngày. Ảnh: PT .

Hiện tại, các giáo viên đang dạy anh Tian đi bộ với sự hỗ trợ để anh có thể dựa vào tường hoặc chống lại người khác. Mẹ hy vọng rằng anh Tian có thể đi tiếp trong tương lai xa.

Võ sư Mai cho biết anh Tian là học trò mà anh rất tự hào và là động lực để anh mở lớp dạy võ miễn phí cho người khuyết tật từ tháng 6/2016. Hiện tại, trong lớp học có 14 em mắc chứng lông nhung, tự kỷ và khuyết tật … “Khả năng đứng độc lập nhờ vận động nhiều, cơ bắp mới có thể phát triển linh hoạt và kích thích trí não. Đồng thời, kiên nhẫn, nhưng Mayi nói. Anh tin em sẽ đi một mình, thầy còn cho biết ngoài anh Thiên, trong lớp còn có một cháu bị bại liệt tứ chi, chậm phát triển trí não, sức và biết bò. Màu sắc, chữ số, chữ cái, tên ai trong nhà cũng có. ” Tiếp tục học trHy vọng sau này sẽ quên. Cô nói: “Tôi phải dạy một ít mỗi ngày để con tôi tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ và tập trung nhất.” Cô Tuyết cũng đã hoàn thành việc học đại học và là giáo viên dạy lịch sử. Bố hiểu ý con, bố có thể gọi bố mẹ là ông bà nội. rất vui. Đối với tôi, đây là một điều kỳ diệu. Thun nói. Tung Chee-hwa vui vẻ nói.

Leave a Reply

Your email address will not be published.