200 giáo viên đã hiến máu, đã hai tháng trôi qua

Home / Tổ ấm / 200 giáo viên đã hiến máu, đã hai tháng trôi qua

Tôi đã cạo đầu cho vợ tôi. Anh an ủi: “Cạo râu rồi sẽ hồi phục, quan trọng là mày còn sống thì sẽ không đẹp đâu.” Lan ngạc nhiên nhìn Lan và nhìn từng sợi lông rụng dưới chân. Hàng ngày, anh Đông dạy vợ cách đi lại khi dây truyền dịch được treo trên người. Sau khi cả nhà ăn cơm xong, anh ta đút từng miếng ăn, chiều vợ như con đẻ để cô ấy ăn nhiều hơn. Vài ngày sau, tỉnh dậy thấy chồng đã ngủ say trên giường, gương mặt gầy rộc đi do ăn uống không điều độ, vợ chồng chị Lan rơi nước mắt. Thay vì nằm trên giường cả ngày, cô bắt đầu đi bộ, xem phim, đọc sách, tập thiền và trò chuyện với nhiều người. Lan cho biết mình nên cố gắng hồi phục để không phụ sự yêu thương, giúp đỡ của mọi người trong thời gian nằm viện.

Sau mười ngày hóa trị, may mắn thay, Lan đã trả lời. Thuốc tốt, cô chuyển từ phòng hồi sức sang phòng điều trị. Bác sĩ chẩn đoán Lan bị tụ máu não do xuất huyết, cần phải phẫu thuật để tránh những biến chứng nặng sau này.

Ngày 11 tháng 4, Lan được đưa đến một bệnh viện công Việt Nam để phẫu thuật. Ca mổ thành công, khi tỉnh lại và nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng của bác sĩ, cô bất giác mấp máy môi “Anh còn sống không?” Rồi nước mắt cứ thế tuôn rơi. “Đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Tôi rất vui khi thức dậy được nhìn thấy mọi người”, Lan nói.

Giáo sư Lưu Ngọc Lan và chồng là Nguyễn Tiến Dũng. Giáo sư Lân phải trải qua hai đợt hóa trị nữa để đẩy lùi căn bệnh ung thư trong máu. Ảnh: Hải Hiền.

Sau ca mổ, bà phải nằm im mấy ngày, cổ không cử động được. Các giường bệnh xung quanh là những bệnh nhân bị thương nặng khiến bà Lan bị khủng hoảng tinh thần. Lúc này, anh Đông đọc được những lời chúc tốt đẹp nhất từ ​​bạn bè, sinh viên và người nước ngoài. Anh động viên vợ: “Phải chứng minh cho học trò thấy thầy cô mạnh mẽ như thế nào.” Lan cười, nghĩ về điều mình muốn làm sau khi khỏi bệnh. Cô mơ tưởng: “Mình sẽ được gặp con, đi học trở lại và đi du lịch cùng người thân”, cô quên đi nỗi đau hiện tại.

Sau hơn một tháng nằm viện, cuối tháng 4 Lan mới về nước. Thấy bạn ở nhà “Con ơi, con đến rồi”, chị nuốt nước bọt ôm con gái, vuốt ve tay chân, hít hà mùi sữa mà các bà mẹ khác van xin. Ở nhà được một tuần, cô lại đến bệnh viện bệnh máu để điều trị lần hai. Anh Đông đã chăm sóc vợ không rời.

Theo bác sĩ điều trị, tiên lượng bệnh ung thư M3 của Lan khá tốt, lúc đầu chỉ nguy hiểm nhưng về sau có thuốc đặc trị bệnh mới thuyên giảm. Điều này khiến Lan lạc quan hơn.

Ngoài chồng, Lan đang nằm trong bệnh viện, cô còn được bố mẹ, anh em, bạn bè và những người xa lạ chăm sóc, động viên. . “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mình yêu và quan tâm đến người khác như thế nào. Tôi muốn sống để mình có nhiều cơ hội được sống, được yêu và được quan tâm. Tôi nghĩ tình yêu và đời người thật đẹp”, Lan viết trên trang cá nhân. Đã viết một lưu ý tích cực.

Vào một ngày cuối tháng 5, Lan nhận được tin nhắn từ một sinh viên hỏi han. Tin nhắn có nội dung: “Bệnh ung thư không có gì đâu cô ạ, vậy là mọi chuyện đã qua rồi.” Cô mỉm cười, nín thở rồi quay lại nhìn con hạc giấy treo trên khung cửa sổ, cố cản gió. Cuối cùng thì mọi thứ sẽ ổn thôi, nhưng nếu không đúng thì chưa phải là kết thúc đâu bạn ạ. “

Trước hai con hạc màu tượng trưng cho niềm tin và hy vọng luôn rực sáng trong nắng mai. -Hai Xian

Leave a Reply

Your email address will not be published.