Mẹ đơn thân chăm con bị đứt lìa bàn tay ở khuỷu tay

Home / Tổ ấm / Mẹ đơn thân chăm con bị đứt lìa bàn tay ở khuỷu tay

Nằm trong ngôi nhà khang trang ở thôn Lương Định (Bắc Sơn, Sóc Sơn), đó là mái ấm tình thương của chị Trần Thị Cần, 35 tuổi, mới được chính quyền xã xây dựng cách đây một năm. Trong căn nhà không sơn, đồ đạc đơn sơ, bà Kan dùng cẳng tay tát vào người con trai ba tuổi.

Bà sức khỏe yếu, bà bị cụt hai bàn, chân tay yếu ớt, không thể rút ra để nhìn, tuổi thơ bà chỉ ở nhà chăm bà, không một ngày đi học. Đến nay, cô vẫn không biết chữ nên dù có gọi điện thoại cũng không gửi hay đọc được tin nhắn.

Sau 15 tuổi, cô ấy không muốn tạo gánh nặng cho gia đình mình, vì vậy cô ấy đã tự luyện tập. Vệ sinh cá nhân, nấu ăn, giặt giũ … bằng hai chân. Lúc đầu, chân tôi rất lúng túng và tôi không phải lúc nào cũng tuân theo.

“Mình dùng chân để chặt đồ nhưng không quen nên mới bẻ. Nhiều lúc muốn bỏ nhưng sợ bỏ thì thân lại thành gánh nặng, cô lại cố gắng”, cô thuyết phục. Không nghi ngờ gì nữa.

Dần dần, bé có thể rèn luyện đôi chân của mình thành thục, có thể làm mọi việc thay vì dùng tay. Ba mươi năm trước, cô có cơ hội tham gia một câu lạc bộ người khuyết tật và do đó có cơ hội đi bộ ra khỏi rừng tre của làng. Tuy nhiên, những món đồ thủ công cầu kỳ đã khiến cô phải bỏ cuộc và quay về một góc trong nhà. — Cánh tay anh đủ dài để giúp anh chăn gia súc và chăm sóc cậu con trai 3 tuổi — cuộc sống dường như thật ảm đạm, cho đến khi một ngày quyết định mang đến cho anh một người đàn ông. Cô ấy mừng lắm, phát hiện mình có thai, người lớn bỏ chạy.

Cô Kai rất hạnh phúc khi nghĩ đến một sinh linh bé nhỏ, cô ấy biết thân thể của mình. Nhiều người biết chuyện đã can ngăn “ốc không thể cõng được ốc, còn đòi ăn rêu”, lo lắng không biết chị sẽ dùng tấm thân này thế nào để chăm con nhưng chị nhất quyết giữ lại. Bầu bí khiến chân anh teo tóp. Việc đi lại rất khó khăn và phải nhờ đến sự giúp đỡ của mẹ già. Vào tháng thứ năm, cô chuyển đến một căn hộ tách biệt với căn hộ tạm thời của chị gái. Cô quá vui mừng nên đã yêu cầu người mang thai đi siêu âm nhiều nơi để đảm bảo thai nhi được hồi phục và phát triển tốt.

Đã hơn 9 tháng kể từ khi con trai chào đời, cô ấy tên là Trần Minh Khôi, mong con thật xuất sắc. Sự sang trọng và xinh đẹp bù đắp cho những mất mát mà tôi đã phải gánh chịu. Đối với một người không có gì, mỗi lần nhìn thấy một đứa trẻ, anh ta cảm thấy giàu có.

Những món ăn vặt như rửa bát, giặt quần áo vốn đơn giản với mọi người nhưng lại trở thành một nỗ lực rất lớn đối với anh. -Sau khi chăm cháu xong, cô nhanh chóng hoàn thành công việc thay quần áo, cho trẻ ăn, tắm rửa … “Tôi nhấc cháu bằng khuỷu tay, chân cháu dùng phía dưới, ví dụ như cầm đũa, cô Anh nói: “Chân anh ấy cầm bát bằng cả hai tay, và anh ấy rất linh hoạt trong các công việc khác. “Nhân đôi với mình” Mỗi khi con ốm, tôi phải nhờ bố mẹ mua thuốc. Họ cho đứa trẻ ăn bằng tay, và tôi phải bón phân cho nó bằng chân. Nhiều khi con khóc, muốn dỗ dành nhưng chị chỉ dùng bàn tay cụt ngủn, tủi thân lắm. “Cô ấy nói với giọng thương hại, hai tay cầm hộp sữa cho vào miệng.

Hiện hai mẹ con sống bằng hơn một triệu đồng, nhà nước đang nuôi thêm Bò sữa được xã hỗ trợ. – Ông Nguyễn Văn Nga, thị trưởng thôn Lương Định cho biết, bà Kan có hoàn cảnh đặc biệt trong thôn, hiền lành, chăm chỉ, hòa đồng với mọi người xung quanh. Ông Nga cho biết: Người phụ nữ tràn đầy năng lượng. Cô ấy có đôi mắt trời phú và đôi bàn tay chăm chỉ, nhưng … tôi hy vọng cô ấy sẽ được bù đắp khi lớn lên. “Khi được chính quyền làm nhà, mẹ con chị Xin thở phào nhẹ nhõm vì có chỗ che mưa, người mẹ tựa vào cửa nhìn con trai 3 tuổi cùng các bạn chơi ở sân trước. Khi nghĩ con sẽ sớm được đi học mẫu giáo, chị không giấu được niềm vui “Dù vất vả thế nào, mẹ cũng sẽ cố gắng nuôi con ăn học cùng các bạn”, ánh mắt chị rất nghiêm túc. Mặt anh ấy lóe sáng .—— Bài báo và ảnh: Fan Honghan

Leave a Reply

Your email address will not be published.