Tết Nguyên Đán không bình yên của những bà mẹ sinh con ngày cuối năm

Home / Tổ ấm / Tết Nguyên Đán không bình yên của những bà mẹ sinh con ngày cuối năm

Có một trận tử chiến với gia đình tôi vào thời điểm này năm ngoái. Lúc đó, tôi dự định sinh mùng 4 Tết nhưng em bé nằm ngược nên khó sinh thường, bác sĩ khuyên tôi nên mổ lấy thai vì mẹ tôi không còn trẻ nữa. Ngoài ra, nếu đợi hết Tết, bé mới đòi, chồng đi làm về thì hai mẹ con sẽ rất khó khăn. Vì vậy, tôi đã chốt ngày mổ là 28/8 âm lịch, mong nhân cơ hội này để chồng được nghỉ dài ngày, chăm sóc vợ con. Tôi ghi một ca sinh mổ trong dịch vụ hậu mãi, em bé nằm ngược nên nhanh chóng được đưa vào phòng mổ. Em bé chào đời lúc 11h, mẹ vẫn phải nằm trong phòng mổ đến chiều mới được gặp con. Rất may, đến thời điểm này, hầu hết các bệnh nhân đã xuất viện nên sản phụ và gia đình được cho nằm tại giường. Đêm đó, tôi dậy bắt đầu cho con bú và gấp đôi cả đêm để nhanh hết sản dịch. Cơn đau do ca mổ gây ra không dữ dội như tôi nghĩ nhưng dị ứng ập đến khiến toàn thân tôi mẩn đỏ, ngứa ngáy như một đứa trẻ. Giữ một chiếc khăn ướt và chà lên lưng để làm rách da mà không làm giảm cảm giác muốn gãi. Sau khi bị những dị ứng này (vùng da bị chàm của tôi), tôi đã dừng bước và cố gắng quên nó đi, nhưng cho đến một tháng sau, ngứa và mẩn đỏ biến mất. — Hôm sau mình không cho con bú ngay vì không thấy sữa về nên nghĩ mổ lấy thai lâu. Em bé ăn sữa công thức. Tôi đã mắc sai lầm là không chủ động cho con bú ngay để lại hậu quả nghiêm trọng sau này.

Chiều 30 Tết, cả nhà ra viện trong tâm trạng vui vẻ. Tối 30, vợ chồng, con cái, ông bà quây quần bên bữa cơm đầu tiên kể từ khi tôi chào đời, xem Táo quân ăn mứt. Nhưng đây cũng là tấm ván Tết duy nhất. Tôi bắt đầu thắc mắc khi thấy con ngủ gần 4 tiếng liên tục, lúc bú bình cũng mê man, bú rồi lăn ra ngủ. Nghĩ cháu muốn ngủ nên cả nhà tôi để cháu nằm cho thoải mái mà không cần thức giấc.

Đến 4 giờ sáng mùng 1 Tết, đứa bé gần như không thức giấc và ngủ tiếp. . Đến 7h sáng bé vẫn chưa dậy mà tỉnh giấc mê man như muốn ngủ. Đến 11 giờ sáng, lắc cho bé không mở mắt. Tôi hốt hoảng, thật may hôm đó, sau mấy ngày ở Hà Nội, lần đầu tiên tôi có nắng, con tôi nằm dài trong nắng và ngạc nhiên khi thấy đôi cánh con màu vàng và sọc vàng nghệ. Đến 12h vẫn không thấy tình trạng của bé thuyên giảm, tôi quyết định hủy lời mời của y tá vào phòng vệ sinh cho bé và đến bệnh viện ngay. 1h chiều, vợ chồng tôi đưa con lên Viện Nhi Trung ương khám. Đồng thời tôi thấy tức ngực, cơn đau tăng dần, tưởng bắt đầu tắc.

Hình ảnh minh họa: sangeethaya. – Chờ xét nghiệm, chụp cắt lớp vi tính sọ não, xét nghiệm máu 3 tiếng, bé vẫn ngủ và bú. Đến khoảng 4 giờ chiều, bác sĩ hội chẩn là bé bị vàng da, cần nhập viện ngay. Tuy nhiên, đứa trẻ không được phép ở lại đó và phải được chuyển đến Green. Vợ chồng tôi tức tốc về nhà đưa con đi bệnh viện thì đồng thời cơn đau nghẹt mũi của tôi ngày càng nặng hơn. Cả nhà nghe tin hoảng sợ, vì thương đứa con còn đỏ hỏn này, chúng tôi thu dọn hành lý trở lại bệnh viện, đặt trước 7 ngày khiến anh vô cùng xót xa và lo lắng. Do vừa mới mổ lấy thai, dị ứng và áp lực bắt đầu lên đến đỉnh điểm nên tôi không thể sinh con kịp. Mười giờ tối, chồng tôi gọi điện nói sẽ thông báo và đưa con vào lồng ấp. Nửa đêm, tôi hút sữa trên tay vì đói, chỉ vài ml một giờ, chịu đựng những cơn đau dữ dội, và tưởng tượng con tôi nằm một mình trong lồng ấp không biết tên. Tránh xa cha mẹ của bạn 24 giờ một ngày. Người thân của tôi rơi nước mắt. Sốt nặng và khó khỏi. Hà Nội ngày ấy vắng như chùa Bà Đản. Không có siêu thị nào mở mà cũng không có chỗ bán máy vắt sữa. May mắn thay, cuối cùng tôi đã tìm thấy thiết bị trong phòng sinh. Sữa non của mẹ đã được vắt ra nhưng do nhà quá xa bệnh viện nên con không được sử dụng vì không ai có thể kích hoạt ngay và cho con uống, không có điều kiện trữ sữa. Vì thế, hai ngày sau, tôi vừa vắt từng sữa mẹ vừa vất vả uống sữa trong với đủ các vị thuốc trên thế giới.

Cứ đến ngày mùng 4 hàng năm, khi cơn đau và dị ứng thuyên giảm, tôi mới đến bệnh viện thăm con. Người chồng đang cùng hàng chục phụ huynh khác đang dưỡng bệnh, trong căn phòng trọ dột nát, lấy bình sữa nhét vào chiếc khăn, nói là chuẩn bị cho cháu bé bú. Hẹn gặp cô bé mặc áo đỏ, ngủ một giấc ngon lànhĂn xong thay tã thấy thương lắm .—— Núm vú sắp tới, cả nhà chơi với con cả năm trời. Bây giờ bạn là một cậu bé vui vẻ và vui vẻ đi quanh nhà. Mẹ nhìn con mà vẫn thấy xót xa và đau khổ, điều đó thật đáng quý biết bao.

Chiang Mai, Hà Nội

Leave a Reply

Your email address will not be published.