Cơn mưa ập xuống vườn cây ăn trái rộng 50 ha ở Điện Phước (Điện Bàn, Quảng Nam), bà Phạm Thị Vân (54 tuổi) nằm trơ trọi trên chiếc lá trên cao. Khuôn mặt cô ấy đầy mệt mỏi, nhưng cô ấy đã hoàn thành cùng một lúc. Ít ai biết rằng, cô đang phải sống một cuộc đời tủi nhục khiến gia đình cũng như nạn nhân chất độc da cam hạnh phúc.
Cách đó chừng một dặm, trên mảnh đất đầy bia mộ, lan can thô sơ bên kia đường là ngôi nhà nhỏ xinh đẹp do một tay cô xây dựng. Bé Kiều Trang (con chị Vân, 19 tuổi) trèo lên ghế nhựa nhà bếp cao quá đầu vì chân cao như ghế đẩu.
Căn nhà chính, cửa hàng sửa chữa, kinh doanh hàng điện tử của anh Võ Tấn Thông (28 tuổi, con chị Vân) đầy ắp TV và đầu đĩa. Anh Thông cũng nhỏ con như chị gái, chiếc tivi 21 inch anh cố sửa lại cao ngang lưng. Kết quả là mọi thứ từ đồ đạc đến phương tiện di chuyển đều giảm bớt.
Hai đứa con cao 1,2m và 1m là tài sản lớn nhất của vợ chồng chị Fan.
Những khiếm khuyết trên cơ thể của hai anh em “chú lùn” là kết quả của chất độc màu da cam di truyền từ người cha bị bệnh của họ. Ông Võ Tấn Giáp (55 tuổi, chồng bà Vân) tham gia chiến trường những năm 1970-1980.
Giáp xuất ngũ năm 1987, đã quen chị Vân nên vợ nên chồng. Kể từ đó, kiếp “hồng nhan bạc phận” đã trở lại với vợ chồng Quang. Giáp mới lập gia đình và bị ốm do nhiễm chất độc dioxin. 15 năm nay anh không làm công nhân được, một mình quạt gió lo thuốc thang cho chồng.
“Đáng lẽ đàn ông phải là trụ cột, là người gánh vác kinh tế, nhưng sức khỏe của tôi rất kém nên chỉ cần vợ là nguồn thu nhập chính, lúc đó người phụ nữ này mới mang thai được hai tháng. Khi đó bà mới sinh con trai đầu lòng nhưng vẫn đang cho bò ăn rơm, đứa con đầu của bà không có duyên, bà Fan phải mất hai năm mới nguôi ngoai nỗi đau, đứa con trai thứ hai chào đời mập mạp bình thường. Nhưng khi con tôi được 4 tuổi, ông bà buồn lắm, thấy thằng bé không tránh khỏi chất độc của chiến tranh, phải sống như một đứa trẻ, nước mắt lưng tròng, đi ngoài đường tỏ ra nhục nhã, họ nói tôi chăm cháu không tốt. Chồng ơi nên thương chồng ngược xuôi, con ăn không hết ”, chị Quạt thương cảm nhớ lại. Chị không khóc vì câu nói mà khóc vì gánh nước sạch, không ai cho bơm nên không mang về cho chồng con. Vì ngại vay mượn cơm áo gạo tiền. Tôi đã từng bị buộc tội ăn trộm đồ ngọt cho trẻ em. Bà nói: “Nhưng tôi không sợ mất chồng, vì ông ấy được chẩn đoán không còn sống được nữa.” – Trồng lúa không thành, chăn nuôi gia súc thất bại, bà làm nông 10 năm, cố gắng tồn tại và phát đạt. “Người ta nói công bằng nên tôi im luôn. Tôi không bao giờ nói lời nào. Cơm không ăn còn mua thuốc cho chồng lo cuộc sống. Chồng tôi đã không phụ lòng trời cho. Thật kỳ diệu” , ”Cô Fan nói.
Năm 1999, ông Giáp bình phục, đi làm lại được và cuộc sống không còn quá khó khăn. Nhưng cô út lúc bấy giờ không tránh khỏi những tàn tích của chiến tranh. Là em trai, nữ sinh Kiều Trang vẫn giữ được bắp chân thẳng và hy vọng có thể đi lại sau 4 lần phẫu thuật, được sự tận tình của các bác sĩ trong và ngoài nước, em vẫn chưa thể tìm được cách đi lại bình thường vì chân vẫn còn ——in Trong vài ngày tới, mẹ tôi có một ý tưởng. Để tạo điều kiện cho con rửa bát, Tùng Li phải xoạc chân khi rửa bát. Kiên quyết, không khuất phục, tôi tắm rửa còn mẹ tôi đứng cạnh, một năm sau Trang đã đi lại được, thành công này được bác sĩ Lê Văn Đoàn (Bệnh viện Quân đội 108) đánh giá, Trang đã từng đến với nhiều chuyên gia y tế. Không thể tưởng tượng nổi-Anh Thông đã mở cửa cho mẹ mình. , Bây giờ cô ấy có thể tự nuôi mình.
Năm 2015, người nhà của cô Fan bị ốm ở nhà, các con và chồng của cô đều khỏe mạnh hơn và có thể hình dung ra một tương lai mới. xuất sắc. Bà Fan đã góp vốn của con trai mình để mở một cửa hàng sửa chữa điện tử ở bên ngoài để cháu có thể tự lo cho bản thân. Shellac, chấn thương tủy sống và những ngày tôi trở lại bệnh tật của mình 20 năm trước. Một ngày khác, đau đớn hơn cả, khi con gái vừa tốt nghiệp đại học, bà Fan nghe tin sét đánh rằng căn bệnh ung thư đang ập đến.
“Tôi đã từng là một người nhỏ tuổi, nhưng khi tôi bị bệnh, họ nói chuyện với tôi và tôi đã khóc vì tội nghiệp,” mắt cô ấy lại khóc.Tôi … Kể từ ngày cô Fan đổ bệnh, cuộc sống gia đình rơi vào khủng hoảng. Nhưng cô không khuất phục trước số phận, công việc của cô phải dễ dàng hơn. Cô ấy muốn làm việc ở nông trại. Hàng ngày bà đến từng gốc cây ổi, cây mít để bắt sâu, nhặt lá hỏng và gói những quả chín. Không biết bao nhiêu bệnh tật khiến hai tay sưng vù, bà chăm sóc gần 1.000 cây ăn quả. Nó là nền tảng kinh tế của gia đình. Anh đi làm, anh cũng là công việc chính của gia đình. “Thương vợ, anh Giáp vất vả kiếm tiền ngoài đồng. Tuy nhiên, anh Sao Paulo, làm ruộng được ba năm, thu nhập mỗi năm chưa đến 10 triệu đồng, cộng thêm 1,5 triệu đồng phụ cấp. Vài Người cựu binh gầy gò chua xót nói: “Tôi không giúp được gì cho vợ quá.
Trong vài thập kỷ qua, cô Fan đã đưa chồng mình từ bờ vực của cái chết và thay đổi giấc mơ của anh ấy. Đứa con trong hiện thực. Quả thực, nó mang lại điều kỳ diệu cho gia đình nhỏ của bạn. Nhưng điều gì đã xảy ra với cô ấy Liệu có phép màu … Bài và ảnh: Trọng Nghĩa
Leave a Reply