Tối 27/10, mừng sinh nhật tuổi 24, Đỗ Thanh Thảo rủ chồng đi du lịch 200 km và trở về Melbourne. Họ dự định dùng bữa tại một nhà hàng sau 6 tháng ở trang trại, nơi gia súc, cừu, ngựa, lạc đà và trạm cứu hộ đã nhận nuôi một chú chó già. Nhưng sau khi đi bộ 10 cây số rồi 20 cây số, họ vẫn không tìm được một quán ăn bình dân. Đôi bạn trẻ gần như quên mất rằng toàn bộ thế giới đã “chết cóng” do Covid-19.
Mark Jackman, 36 tuổi, phải đưa vợ trở lại trang trại trên núi. Cả hai cùng ăn thịt nướng. Khi người chồng hát, anh ấy cầm ba chiếc bánh nướng nhỏ và thắp nến: “Chúc mừng sinh nhật, cô Thiệu ba tuổi.” Tiếng cười nổ ra trong sự tĩnh lặng của màn đêm ở Nam Úc.
Đây là sinh nhật đơn giản nhất, và cũng là lần đầu tiên một cô gái Hà Nội đón tuổi mới mà không có bố mẹ, em gái và em gái. Edge .
Trước khi đến đây, cả Mark và Thảo đều là giảng viên của Hanoi English Center. Mark từng bị ngã xe nên không tham gia lớp học. Cả trường không ai hỏi, chỉ có Thảo nhắn tin cho cô. Thực sự, cô gái cảm thấy “bức xúc” vì học cùng lớp nhưng thầy bất ngờ từ chức và một mình xử lý 20 học sinh nghịch ngợm. Sau đó, một người chú ý đến người kia nhiều hơn. Trò chuyện và gặp gỡ đã làm sâu sắc thêm tình yêu của họ. -Nhưng bố mẹ Thanh Thảo không nghĩ vậy. Bố cô dự định sẽ xây một không gian riêng để con gái mở trung tâm tiếng Anh sau ngôi nhà mới xây. Chàng trai ngoại quốc đột ngột xuất hiện, định “đưa con gái về đất lạ” nên Shao Tao phản đối dữ dội. Quan trọng hơn, họ lo lắng rằng Mark có thể có gia đình ở nhà, buộc tội anh “sống ở thủ đô, không cần, nhưng phải lấy một người phương Tây”.
Tuy nhiên, sau khi tiếp xúc với Mark, họ yêu anh và nhận ra tình yêu của hai đứa trẻ một cách nghiêm túc. Đôi trẻ kết hôn thông qua bố mẹ đẻ sau khi cậu bé kangaroo “nộp” quyền độc thân cho mẹ vợ tương lai.
Đám cưới của Mark và Shao được tổ chức tại Hà Nội, họ hàng hai bên cũng đến dự. Ảnh: Tặng.
Sau đám cưới vào tháng 9 năm ngoái, cả hai quyết định lập nghiệp tại TP Qui Nhơn. Nhưng giờ cha mẹ của Mark Jackman đã già. Mark không ở trang trại ở quê và cũng phải tiếp quản. Vì vậy, cả hai quyết định về quê chồng.
—
— Khi Thanh Thảo đến thăm trang trại của gia đình chồng, anh cảm thấy không khí trong lành đến mức có thể thấy “oxy đi qua não” trong hơi thở. Nhưng khi cô bắt đầu sống, cô cảm thấy nỗi đau của mình như một người nông dân.
Từ đường quốc lộ vào trang trại của gia đình là một con đường ngoằn ngoèo chỉ có hai nóc nhà, mỗi nhà cách nhau 1km. Họ sống bằng cách sử dụng pin mặt trời để lưu trữ nước mưa. Đêm chỉ quấn một màu đen tuyền, gió heo may lăn lộn. Mùa hè tới, sẽ có rắn và xu ở khắp mọi nơi. Shao đã khóc khi thấy một con rắn nhỏ bước vào cửa, và nhìn lên nó. -Gia đình chồng có 300 con bò. Cứ năm ngày, hai vợ chồng phải đưa gần 100 con từ đồi này sang đồi khác để tưới cỏ cho chúng lớn lên. Hai chiếc vali chỉ là quần áo dạy học, khi đi chơi, đôi giày cao gót mang từ Việt Nam về, cô gái bị kẹt trong một góc. Mặc dù và găng tay, chồng cô dẫn họ lên núi. Các cô gái ở Hà Nội không bao giờ biết rằng ngày nay những người nông dân phải học cách đào đất, trồng rau và cho bò sữa ăn. Những ngày mưa, cây đổ, hai vợ chồng cầm cưa cắt sửa hàng rào. Một lần, ông Shao phải nhấc con bê khỏi ngôi nhà tranh nhỏ vì nó bị mẹ bỏ rơi. Hàng ngày, hai vợ chồng thay nhau đổ sữa vào bình bón như những đứa trẻ.
Mark dẫn vợ lên núi ở một mức độ nào đó và rời đi. Trong mắt anh, hai con bò đang vươn vai. Một người chết không rõ nguyên nhân, người còn lại bị kẹt trong hàng rào. Shao ôm chúng trong tay và bị sốc. “Lúc đó, mắt tôi đang quan sát những điều tôi chưa từng thấy hoặc chưa làm được. Tôi nhớ biết bao người Hà Nội, nhớ bữa cơm gia đình, nhớ quán chè, cảm giác như đi xe máy giữa con đường hẹp. Thảo (Thao) nói: “Dốc và sương mù. “Nhà chị Thảo xung quanh là đồi núi, hàng ngày phải chăn bò, xới đất, bón phân, tưới nước. Chị Kim Dung, 49 tuổi, thường theo chồng hỏi thăm con gái chị Thảo. Nghe tôi kể.” Giọng của con trai, thấy con nói chuyện với mình, tôi ngồi một chỗ, cô ấy biết tôi buồn, bố mẹ ơi, sống ở nơi khác xưa sao không buồn, nhưng khi gọi về nhà, cô ấy không hề khóc Có chứ. Cô ấy vừa nói nhớ nhà, cô Hà Nội ‘, người mẹ nói. .
Không thích nghi được với cuộc sống mới, cô không dám chia sẻ với mọi người vì sợ bố mẹ buồn, chịu nhiều áp lực và thường xuyên cáu gắt với chồng. Mark biết rõ về kinh nghiệm của vợ mình.Điều này thật khó vì lẽ ra tôi phải kiên nhẫn chờ đợi. Tuy nhiên, một khi hai người bước vào siêu thị, họ đã đánh nhau chỉ vì một lý do rất nhỏ. Mark đã xin lỗi, nhưng vợ anh vẫn khó chịu khi về nhà.
Khi người chồng mang đồ ăn đến cho bố, Shao rời khỏi nhà mà không cầm điện thoại. Theo anh, đêm đó là một ngày giông bão. Từng cơn gió thổi từng cơn gió. Đường rất tối vì không có điện. Sau khi Mark tìm thấy vợ mình đang ướt sũng bên vệ đường, anh ta vội vàng đi tìm vợ. Người chồng chạy đến chỗ vợ lái xe. Nhưng ở nhà, Shao ngày càng nổi loạn. Anh kiên quyết giữ vai cô để trấn an vợ: “Em muốn ở đây hay về nhà là anh quyết định. Anh không cản nhưng sẽ không làm em đau.” Sau đó, Mark lặng lẽ làm bữa tối. Để vợ dậy sớm. Ảnh: Người dân cung cấp.
Thảo bất ngờ xin lỗi về cách cư xử của chồng. Đến tối, cô mới bình tĩnh lại. “Tôi nhận ra rằng đây không còn là gia đình chồng mà là gia đình của mình. Tôi không thể để nỗi nhớ nhà tạo áp lực không còn hành xử như một đứa trẻ. Nếu đây là nhà của mình, tôi sẽ sống với tâm lý khác”. Cô ấy đã tỉnh dậy.
Sáng hôm sau, Shao Chen thức dậy, ra vườn trồng rau và trồng các loại cây ăn quả khác. Cô ấy đã học lái xe. Một chiếc xe hơi và đã vượt qua kỳ thi lấy bằng lái xe để không phải dựa dẫm vào chồng. Thi thoảng Shao ra phố một mình để thư giãn. Một hôm tôi ra đồng chăn gia súc, về làm vườn chăm con, hai vợ chồng lăn ra ngủ không còn thời gian buồn chán suy nghĩ. Bò sơ sinh cho bố mẹ một bình sữa dê hoặc một cây đào nở hoa. Chị Đông cho biết: “Trước đây anh ấy không nuôi động vật, nhưng bây giờ anh ấy rất yêu và quý môi trường của mình.” Có lần, đôi bạn trẻ này đến trạm cứu hộ để nhận nuôi một người chú. chó. Đi ngang qua chuồng, từng con chạy ra vẫy đuôi, nhưng có một con chó trắng to đang ngồi ngay ngắn, đưa tay đánh hơi một cách bình tĩnh, nhìn … nhân viên trạm nói rằng nó đã đến rồi. Đã nhiều năm rồi nhưng lớn lên bao nhiêu năm không thấy ai chọn vợ chồng chị Thảo quyết định đến xem thử. Chó ngoan ngoãn, nghe lời và thích đi vào lòng người. Khi Thảo lấy chú chó làm bạn, cô không còn cô đơn như vậy nữa. Vợ chồng cô gọi anh là con. Thảo chợt ước mình đã bỏ lỡ vẻ đẹp của thiên nhiên 23 năm về trước khi chỉ quen với phố xá tấp nập. “Không cần biết chúng tôi làm gì, dù đi đâu, chúng tôi chỉ cần các con hạnh phúc.” Tôi rất vui khi thấy chúng tôi thích nghi nhanh như thế nào với cuộc sống như thế này ở đây. ” Cho biết, cô gái trẻ này đang lớn lên từng ngày và điềm đạm hơn trong mọi việc nên được Mark chúc phúc nhân đôi. Ước mơ của họ là mở một nhà hàng để thỏa niềm đam mê ẩm thực.- — Sáng nay, Đỗ Thanh Thảo sẽ xuất phát ở nơi cách nhà gần 8.000 km ở tuổi 24. Tại đây, mở mắt ra, cô sẽ được hít thở bầu không khí trong lành lồng ngực và quan sát màu xanh tận chân trời. Những ngọn đồi.
Leave a Reply