Mẹ một chân nuôi con trong túp lều

Home / Tổ ấm / Mẹ một chân nuôi con trong túp lều

Đêm trước trận mưa giông ở Hà Nội, con đường dẫn vào nơi ở của mẹ con chị Trần Ngọc Anh, 29 tuổi (ở Thanh Trì) ướt sũng, nhếch nhác. Đó là một túp lều lợp tôn rộng chừng 30m2, dựa vào bức tường nhà hàng xóm và vài cây thấp.

Ngọc Anh ngồi đầy nước, nằm lăn ra đất, nấu con gà trên bếp, bày ra đĩa. Cô đưa tay ra, đặt nó vào chiếc trung đoàn, đặt lên bàn thờ cha được kê tạm trên nóc tủ lạnh.

“Không có bát hương thì thắp hương thế nào?”, Cậu bé 11 tuổi hỏi. “Con đặt bát hương lên đĩa hoa quả, con cầu bố mọi chuyện tốt đẹp”, Ngọc Anh ngẩng đầu hỏi anh. “Cô giáo bảo mình học chậm nên đi khám nhưng chưa đủ điều kiện”, Ngọc Anh nói. Ảnh: Phạm Ngà.

Tôi mới xây “nhà” được một tháng, không trụ được nên chị chưa nhờ ai bốc bát hương cho chồng. Chồng cô đã mất được ba năm. “Tôi định chỉ làm một quả trứng và một bát cơm, nhưng ba năm sau ngày mất, xin các ông hãy siêu thoát cho cháu siêu thoát”, anh nghẹn ngào. – Cô ấy .—— Năm 2016, Ngọc Anh và chồng đều là nhân viên của nhà máy ô tô Thanh Trì. Sau khi hoàn thành ca đêm, họ bị một chiếc xe tải đâm. Chồng Ngọc Anh chết tức tưởi. Chân của cô ấy bị cắt cụt và một bên chân bị trầy xước.

Tỉnh lại trong bệnh viện, biết chồng mất tích và bị cụt chân, Ngọc Anh la lên và xin đi theo. Tuy nhiên, khi anh Tuấn đến thăm cháu, cháu bé vẫn tiếp tục níu kéo người mẹ đang gặp nạn.

“Chủ xe thỉnh thoảng vẫn đến thăm đoàn. Lúc nãy, anh ấy cho con trai tôi một triệu đồng để mua sách. Cái này hay quá”, cô nói. . Từ đó, mẹ con chị thuê nhà 1 triệu đồng mỗi tháng. Dần dần, số tiền hơn 100 triệu đồng tiền bồi thường sau cái chết của Trinh cũng dùng hết, Ngọc Anh thường xuyên đau ốm. Hơn một tháng nay, bà dựng túp lều tạm bợ bên đường. Điện nước chung hàng xóm. Cô ấy không thể đi được ”, anh Nguyễn, hàng xóm của Ngọc Anh cho biết. – – Nỗi sợ hãi lớn nhất của bà mẹ là sự ẩm ướt của nhiều loài vượn. Đêm hôm trước, hai mẹ con chống gậy xem Tôi bỏ đi với tiếng rắn, xung quanh nhà – – Căn nhà của mẹ con Ngọc Anh thuộc dự án làm đường nên chỉ là nơi ở tạm. “Nhà đầu tư yêu cầu di dời nhưng người dân địa phương yêu cầu họ thông cảm. Ông Rân cho biết: “Mẹ con bà ấy không thuê nhà ở lâu nên tôi không biết kiếm đâu ra tiền”, ông Văn Sơn, trưởng thôn Yên Phụ cho biết. – Chồng là con riêng nên từ khi Trinh mất, bố anh ấy ít về thăm, bà ngoại cũng không có tài chính nên lâu lâu lại đến cho con gái bơ, cơm và mớ rau ” Tôi đề nghị sống chung nhưng nó nói với gia đình, chị gái và cháu ngoại, không có mẹ Ngọc Anh, bà Ngân cho rằng tiền bạc hay sức khỏe sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người.-Trước khi xảy ra tai nạn, Ngọc Anh Lúc rảnh rỗi, Ngọc Anh mong ước cuối cùng là chuyện ngoài lề, nhưng giờ đây lại là nguồn thu nhập chính, cô cho biết thu nhập mỗi ngày từ 30 đến 40 nghìn đồng. . Trợ cấp tàn tật hơn 1 triệu đồng, tôi giữ sách vở cho các em. “Cả ngày Ngọc Anh ở trong nhà, càng thấy nhớ chồng nhiều hơn. Cô cười nói:” Trước đây, mỗi khi đi làm về, em đều dang tay ‘ôm anh’. Sau đó khoác tay lên vai cô. Cô ấy ngập ngừng, tôi thường thấy mọi người đi lại, chạy nhảy, có lần Ngọc Anh muốn đi quá xa, cố gượng dậy dựa vào cửa nhưng lại khóc như một đứa trẻ. Bước đi, có lẽ tôi không cảm thấy mình, tôi buồn chán, tôi cảm thấy bất lực. “Bà ấy mất cả giọng.

Những ngày đau khổ, Ngọc Anh phải bảo con trai đi bệnh viện cách nhà 2 cây số. Lúc đó, người mẹ bơ vơ không ai chăm sóc, chỉ muốn bỏ cuộc.

Ngày chồng mất. Ngày giỗ, Ngọc Anh định ra nghĩa trang thắp hương nhưng trời mưa to, lo con không đẩy được xe, đường lầy lội nên mình cứ chần chừ mãi, suốt buổi gặp Tuấn. Nhìn ra cửa sốt ruột: “Mẹ ơi sao mưa mãi” …

Phạm Nga

Leave a Reply

Your email address will not be published.